Có một chú Sẻ con sống cùng với mẹ trong cái tổ xinh xắn trên cành cây bàng. Hằng ngày, Sẻ mẹ đi kiếm thức ăn về mớm mồi cho Sẻ con. Khi mùa đông đến, những chiếc lá vàng thi nhau rơi xuống đất, cành cây trơ trụi. Những đợt gió lạnh buốt giá ùa về, chiếc tổ xinh xắn giờ đây nằm hiu quạnh giữa khoảng trời bao la.
Hôm ấy, cũng như thường lệ, Sẻ mẹ phải bay xa hơn để kiếm mồi. Sẻ con ở nhà, chờ mãi không thấy mẹ về, Sẻ con bắt đầu sợ hãi. Không biết giờ này mẹ đang ở đâu? Từ trong tổ, Sẻ con cứ ngó đầu ra ngoài tìm kiếm mẹ. Bỗng, Sẻ con nghĩ ra điều gì đó, nó bèn can đảm dồn hết sức vào đôi cánh bé nhỏ bay xuống đất.
Một lát sau, Sẻ con mang về những cành cây khô, một ít rơm và bắt chước mẹ lót tổ.
Chiều tối, Sẻ mẹ bay về, mỏ cắp một miếng mồi. Nhưng vừa vào tổ, Sẻ mẹ đã quỵ xuống và run lên vì lạnh. Thấy vậy, Sẻ con vội dang đôi cánh bé nhỏ của mình ra che gió và ủ ấm cho mẹ.
Lát sau, Sẻ mẹ tỉnh dậy và thấy ấm áp vô cùng. Sẻ mẹ hết sức ngạc nhiên vì thấy tổ đã được lót lại. Sẻ mẹ nhìn Sẻ con trong lòng lâng lâng hạnh phúc. Sẻ mẹ khẽ ôm con vào lòng và nói: “Con của mẹ thật đáng yêu!”.