Ngày xưa, có một người đàn bà nghèo. Chồng chết sớm, bà ở vậy nuôi đứa con trai duy nhất. Điều đáng buồn là cậu con trai càng được cưng chiều, càng đâm ra hư hỏng, bất hiếu và không vâng lời mẹ.
Bởi vì nhà nghèo, không đủ miếng ăn, người đàn bà cực nhọc trồng bắp, nuôi gà. Có trái bắp nào lớn đủ, bà luộc rồi đưa cho cả con ăn, phần mình ăn chỗ thừa còn lại. Hôm nào ăn thịt gà, bà để cho con ăn n0o nê, xong rồi bà kín đáo bòn mót đống xương vụn. Nhưnbg cậu con trai không thấy điều đó, cậu không yêu thương mẹ, lại còn hỗn xược ham chơi nữa.
Một ngày kia, người đàn bà lâm bệnh nặng. Biết mình sắp chết, bà lo lắng kêu đứa con trai lại, khuyên nhủ rằng:
“Ngày mẹ chết, con sẽ thấy ở chỗ mẹ nằm có một loại hạt nỏ. Con hãy bỏ vào trong chậu đất, đổ nước vào, rồi quảy về hoàng cung sẽ đổi được rất nhiều vàng bạc”.
Ngày mẹ chết, cậu con trai tìm được trên gối nằm một loại hạt nhỏ bằng đầu ngón tay. Lòng tham lam, cậu liền làm theo lời mẹ dặn, bỏ hạt vào trong một chiếc chậu nhỏ, rưới nước vào, rồi bỏ lên lưng quảy về phía hoàng cung.
Đường về hoàng cung rất xa, phải mất cả sáu bảy tháng đi đường. Cậu con trai mệt mỏi, tiền hết, lương thực cạn dần. Cậu bắt đầu phải xin từng bữa ăn và khó khăn lắm mới xin được chỗ trú qua đêm. Cậu dần dần nhận ra được công lao của mẹ nhọc nhằn nôi nấng mình trong bấy lâu. Cậu hối hận vì đã đối xử bạc với mẹ.
Về tới hoàng cung lúc cậu bỏ cái chậu trên lưng xuống, ngạc nhiên vì thấy lúc nào trên lưng cậu có một nhánh cỏ trĩu những hạt nhỏ, màu vàng xinh xắn, mùi thơm thoang thoảng, nấu ra ăn thật bùi. Cậu con trai nhớ thương mẹ, bèn thôi không đem hạt vào cung vua nữa, mà cậu mang giống ấy về trồng, rồi phân phát cho mọi người cùng trồng. Đó chính là hạt lúa, hạt gạo mỗi ngày chúng ta ăn.