Mượt mà bát ngát cánh đồng
Nắng vàng lan tỏa, đất nồng men say
Ngỡ ngàng tay nắm bàn tay
Chiều xôn xao tím, hồn say bên nàng
Ngày xưa ai đó dịu dàng
Nghe bâng khuâng tuổi mơ màng mùa Xuân
Bây giờ, đời gọi cố nhân
Lãng du...trọn kiếp phong trần là tôi
Đời trôi, cũng một kiếp trôi...
Vẫn còn lưu luyến một thời thương nhau
Thời gian như nước cuốn mau
Tóc sương vẫn nhớ về nhau một thời...