Bộ Đội Đi Chợ Hộ
Lính tân binh mới vừa ở quê lên,
Lương lại ít con không quen ra phố.
Mà Sài Gòn ngóc ngách bao nhiêu ngõ,
Nhà sẹc năm, sẹc ba khó quá thôi.
Phố vắng tanh, chẳng thấy một bóng người,
Chẳng thể hỏi đường ai cho được nữa.
Nên cứ phải bấm chuông và gõ cửa,
Tìm kiếm hoài, đứng giữa xóm ngẩn ngơ.
Mới lớn lên, nào đi chợ bao giờ,
Lúng túng mãi từ mớ hành củ tỏi,
Rồi gia vị biết bao nhiêu là gói,
Tên Bắc, Nam nhầm lẫn rối cả lên.
Bởi cũng là lần đi chợ đầu tiên,
Thịt ngon – dở, chẳng hay mà phân biệt,
Cá ươn – tươi, con cũng nào hay biết,
Mọi người thương nhận hết chẳng hề chê.
Con chỉ là thằng lính mới xa quê,
Đi chợ hộ khi dịch về tàn phá,
Má mà thấy chắc giật mình chuyện lạ:
“Thằng út giờ giỏi quá!”, nước mắt rơi.