Một ngày nọ, Gió và Mặt trời tranh cãi nhau kịch liệt. Gió cho rằng mình mạnh mẽ hơn nhưng Mặt Trời không đồng ý.
Gió nói đầy tự hào: "Tôi có thể thổi đổ cây, lật tung các mái nhà".
"Nhưng tôi đem lại sự ấm áp đến với mọi người và giúp cho cây lớn mau" - Mặt trời phản đối nói.
Đúng lúc Gió đang khăng khăng tự nhận mình mạnh mẽ hơn thì có 1 vị khách đi qua đường. Gió chợt nảy ra ý nghĩ so tài: "Nếu tôi làm cho ông ta cởi quần áo ra thì anh phải công nhận rằng tôi mạnh mẽ hơn. Và ngược lại, nếu như anh làm được điều đó thì tôi sẽ công nhận anh mạnh hơn tôi. Đồng ý không?"
Mặt trời vui vẻ nói: "Đồng ý!"
Vậy là Mặt trời núp sau đám mây, còn Gió bắt đầu ra sức thổi.
Người khách cảm thấy lạnh bởi gió thổi mỗi lúc một lạnh hơn. Nhưng người khách không cởi quần áo mà thậm chí còn mặc thêm một chiếc áo khoác mỏng. Cuối cùng thì Gió cũng mệt nhoài và ngừng thổi.
Mặt trời cười to và nói: "Bây giờ đến lượt tôi nhé!"
Mặt Trời đẩy mây ra và bắt đầu chiếu sáng. Ánh nắng dần chuyển từ rực rỡ sang gay gắt. Người khách bắt đầu thấy nóng và ông ta vừa cởi chiếc áo khoác mỏng vừa than phiền: "Thời tiết hôm nay thật là lạ. Mới có gió lạnh mà đã nóng được ngay".
Mỗi lúc người khách càng cảm thấy nóng hơn. Ông ta cởi quần áo từng cái một: đầu tiên là cái áo len, rồi đến áo sơ mi, mũ rồi ủng. Khi đi qua con sông, ông ta cởi bỏ hết quần áo và nhảy xuống sông tắm.