Ngày xưa, xưa ơi là xưa, lúc các cô tiên còn hay xuống trần gian dạo chơi, chuột chù vốn là vật nuôi làm cảnh của một cô tiên. Lông nó lúc ấy trắng và thơm mùi hoa lan vì suốt ngày nó chỉ biết ăn hoa và củ lang mà thôi.
Thế rồi một hôm chuột chù theo cô tiên xuống trần gian chơi. Chợ đông người quá, các hàng ăn thì lại rất thơm ngon. Chuột chù ngạc nhiên, say mê dí mũi vào ngửi và kêu lên ầm ĩ: “Thích, thích, thích”. Nó cứ sy mê mà không để ý đến cô tiên, dần dần nó tuột lại phía sau mà không hay biết.
Khi trời sụp tối, chợ đã tan, nó mới biết mình bị lạc. Nó ngơ ngác tìm cô tiên rồi sợ phát khóc khi thấy một bầy mèo đi tới. Nó vội vàng bỏ chạy, dũi cả đất bùn nơi cống rãnh lên người để ẩn nấp. Càng lúc nó càng chui sâu xuống đất, đào thành cái hang để trốn trong đó.
Mấy ngày sau, đói quá, nó mới mon men bò ra chợ để hy vọng gặp lại chủ của mình. Mấy ngày vùi trong bùn đất nên nó đi đến đâu, mọi người bịt mũi dạt ra đến đấy. Ngay cả cô tiên, chủ của nó thấy vậy cũng bay lên cao, không nhận ra nó nữa. Lông nó trở nên đen thui, mùi hôi thật kinh khủng, khác hẳn ngày xưa. Thế là các cô tiên đi mất, từ đó chuột chù ở lại trần gian bơ vơ, phải tự tìm thức ăn và bị mọi người xua đuổi.