Ngày xưa, họ nhà Nhím có bộ lông rất mựợt. Trong cánh rừng nọ có một chú Nhím con rất hay trêu chọc mọi người. Một hôm, Nhím con ngắm nghía cái mũi nhọn của mình và chợt nghĩ ra một trò tinh nghịch.
Nhím con lấy cung tên ra bắn, mũi tên nhọn cắm phập vào thân cây, chuôi tên rung bần bật. Nhím con khoái chí lắm. Nhím con nấp sau một thân cây đổ. Thấy Thỏ con đang xách giỏ cà rốt đi tới, Nhím con giương cung bắn. “Vút!”. Mũi tên bay sượt qua giữa hai tai của Thỏ con.
- Ối! - Thỏ con hét lên kinh hãi.
Nhím con xách cung tên đi tiếp. Trông thấy hai anh em Khỉ đang tập đu cây chuyền cành, Nhím con giương cung bắn. Mũi tên cắm “phập” vào thân cây khiến Khỉ em giật mình và trượt tay, suýt nữa thì bị ngã.
Biết chuyện, bác Gõ Kiến nghiêm nghị nói với Nhím con:
- Cháu không được đùa nghịch như vậy, nếu lỡ làm các bạn đau thì sao?
Thế nhưng Nhím con vẫn không nghe lời bác Gõ Kiến. Một hôm khác, Nhím con trông thấy Gấu đang trèo lên cây lấy mật ong. Khi Gấu trèo tới gần tổ ong, Nhím con liền bắn một phát tên trúng vào tổ ong. Thế là đàn ong bay ùa ra khỏi tổ. Ong không chỉ đốt Gấu mà còn đốt cả Nhím con nữa. Nhím con cuống cuồng bỏ chạy, đàn ong vẫn đuổi sát phía sau.
Mải chạy, Nhím con lao phải bụi cây xương rồng và bị mắc luôn vào đám gai tua tủa. Nó vừa giãy giụa vừa kêu ầm ĩ: “Đau quá! Cứu tôi với!”
Thỏ con, Khỉ anh và Khỉ em chạy tới tìm cách gỡ gai, vạch cây kéo Nhím ra. Lúc này, gai xương rồng bám đầy người Nhím. Các bạn cố rút những cái gai ra nhưng vừa chạm đến thì Nhím đã kêu rên: “Đau quá! Đừng rút gai nữa!”
Lâu dần, những cái gai xương rồng đã gắn chặt vào mình Nhím, không sao gỡ ra được. Càng lạ hơn nữa là những cái gai ấy cứ mọc dài thêm ra và trở thành những cái lông cứng bao quanh mình Nhím. Nhím rất hối hận vì những trò nghịch ngợm của mình nhưng đã muộn. Suốt đời, Nhím phải mang những cái lông nhọn và cứng ở trên người.